Home » Archives for tháng 2 2015
MẮC MỚ GÌ ÐẾN TA?!
Một nam Phật tử đau khổ vì tình đến Ða Văn:
- Chú ơi! Xin chú hãy giúp tôi một vài ý kiến .
Ða Văn đang ngồi lim dim mắt:
- Chuyện gì vậy?
- Tôi có một mối tình!
- Ờ!
- Tôi rất hạnh phúc!
- Ờ!
- Không, nàng đã phản bội rồi!
- Ờ!
- Tôi rất đau khổ!
- Ờ!
- Vậy bây giờ tôi phải làm sao?
Ða Văn mở mắt ra, hỏi:
- Ai đem hạnh phúc cho anh?
- Dạ, nàng!
- Ai mang đau khổ cho anh?
- Dạ, cũng chính nàng!
Ða Văn "hừm" một tiếng:
- Vậy thì mắc mớ gì đến ta mà hỏi!
-!?
Sưu tầm : http://tuvien.com
- Chú ơi! Xin chú hãy giúp tôi một vài ý kiến .
Ða Văn đang ngồi lim dim mắt:
- Chuyện gì vậy?
- Tôi có một mối tình!
- Ờ!
- Tôi rất hạnh phúc!
- Ờ!
- Không, nàng đã phản bội rồi!
- Ờ!
- Tôi rất đau khổ!
- Ờ!
- Vậy bây giờ tôi phải làm sao?
Ða Văn mở mắt ra, hỏi:
- Ai đem hạnh phúc cho anh?
- Dạ, nàng!
- Ai mang đau khổ cho anh?
- Dạ, cũng chính nàng!
Ða Văn "hừm" một tiếng:
- Vậy thì mắc mớ gì đến ta mà hỏi!
-!?
Sưu tầm : http://tuvien.com
TÌNH YÊU VÀ CỤC ÐÁ
Một thanh niên Phật Tử có lẽ là suy ngẫm đạo lý đã lâu nên hôm kia đến nói chuyện với Ða Trí:
- Nếu tôi yêu cục đá, tình yêu ấy có phạm tội không?
Ða Trí lắc đầu nói:
- Yêu là không được rồi, đừng yêu là hơn.
- Ðừng yêu thì tôi sợ sẽ biến thành cục đá!
Ðà Trí ởm ờ:
- Thì tốt thôi!
Người Phật Tử nhăn mày:
- Tôi không hiểu!
- Có gì mà không hiểu! Cục đá thì có bao giờ yêu cục đá đâu mà sợ
- Nếu tôi yêu cục đá, tình yêu ấy có phạm tội không?
Ða Trí lắc đầu nói:
- Yêu là không được rồi, đừng yêu là hơn.
- Ðừng yêu thì tôi sợ sẽ biến thành cục đá!
Ðà Trí ởm ờ:
- Thì tốt thôi!
Người Phật Tử nhăn mày:
- Tôi không hiểu!
- Có gì mà không hiểu! Cục đá thì có bao giờ yêu cục đá đâu mà sợ
Sưu tầm : http://tuvien.com
Hai nhà sư
Hai nhà sư mang theo phương trượng, pháp chỉ lên đường đi làm một việc. Một người pháp danh Liễu Không, một người pháp danh Liễu Trần. Hai người phăm phăm bước đi trên con đường dài. Trên đường có rất nhiều phong cảnh đẹp. Hai người nhìn ngắm, đều tấm tắc khen. Liễu Không sung sướng đến mức dường như không chịu nổi, nhưng đấy là hồng trần, không phải thế giới của nhà sư.
Liễu Trần là sư huynh, sư huynh thấy phong cảnh đẹp quá cũng dường như không chịu nổi. Nhà sư nghĩ thầm: "Sư đệ nhỏ tuổi hơn ta, hẳn là thèm muốn hơn ta". Liễu Trần liền bảo Liễu Không:
- Sư đệ, huynh kể cho đệ nghe một câu chuyện nhé!
Liễu Không nói:
- Hay lắm, đệ đang phiền muộn đây!
Liễu Trần bảo:
- Câu chuyện này do sư phụ kể cho huynh nghe đấy!
Liễu Không ngước mắt nhìn sư huynh, mắt sư huynh hiền dịu và sư huynh kể:
- Có một hoà thượng ngồi thiền nhưng lạ thay hễ ông ngồi xuống vào dụng công tham thiền thì phát hiện có một con sư tử rất hung dữ đến trước mặt ông nhảy nhót. Hòa thượng muốn tránh nó nhưng làm cách nào cũng không tránh được. Càng ra sức tránh, nó nhảy càng điên cuồng. Hòa thượng vừa sợ vừa hết sức vui mừng vì sư tử là vật cưỡi của Văn Thù Bồ Tát. Văn Thù lại là hóa thân của trí tuệ! Hòa thượng nghĩ: Có lẽ do ông tu hành tốt, tu luyện đã đến trình độ nhất định nên Văn Thù Bồ Tát mới báo ngầm cho biết và hiển linh trước mặt ông. Hòa thượng kể điều phát hiện ấy cho sư phụ nghe.
Sư phụ là vị cao tăng đã đắc đạo, nghe xong cao tăng không nói gì chỉ đưa cho hòa thượng một con dao. Hòa thượng không dám nhận, sư phụ bảo:
- Văn Thù là Bồ Tát, con vật ông cưỡi không thể là vật phàm trần, nhất định đã thành thiêng. Nếu con dùng dao này giết được sư tử thì chứng tỏ con sư tử ấy là ma biến thành; nếu giết mà nó không chết thì con sư tử ấy mới là vật cưỡi của Văn Thù. Con hãy thử xem thế nào!
Tin lời sư phụ, hòa thượng lại ngồi thiền và con sư tử đó lại đến. Hòa thượng càng dụng công tham thiền thì con sư tử nhảy càng hăng. Thấy sư tử nhảy như quên mọi sự, hòa thượng thầm nghĩ thời cơ đã đến, liền rút dao ra đâm phập vào sư tử...".
Kể đến đây, Liễu Trần ngừng lời hỏi sư đệ:
- Đệ thử nói lưỡi dao đó đâm vào đâu nào?
Liễu Không đáp:
- Có lẽ đâm vào đùi hòa thượng tọa thiền.
Liễu Trần nói:
- Đâm vào người sư tử chứ! - Tiếp đó lại hỏi Liễu Không:
- Sao đệ lại nghĩ dao đâm vào đùi hòa thượng tọa thiền?
Liễu Không đáp:
- Theo đệ hiểu, sư tử là hư không, đùi hòa thượng mới là thật.
Liễu Trần nín lặng. Liễu Không hỏi:
- Đệ nói không đúng à?
Liễu Trần đáp:
- Sư phụ chỉ kể đến đấy để cho huynh nghĩ. Đến bây giờ huynh vẫn chưa giác ngộ ra.
***
Hai người không nói gì nữa, lẳng lặng bước đi.
Phía trước mặt hiện ra một con sông rất rộng, dễ đến ba bốn trăm thước, trông thật mênh mông, nhưng nước lại nông và chảy nhè nhẹ, cá bơi tung tăng. Một cô gái đứng trên bờ, cô chỉ chừng đôi tám, đi đôi giày thêu màu đỏ, mặc quần ống thụng màu xanh biếc, còn cái áo thì đỏ như lửa. Cô có bím tóc thật dài, ngọn tóc tinh nghịch đuổi theo gió.
Xem ra cô gái muốn qua sông sang bờ bên kia. Bờ bên ấy có bao nhiêu là hoa, hoa đỏ, hoa vàng, hoa xanh, nhiều và đẹp hơn bờ bên này. Nhìn đôi giày của cô thì biết cô sợ nước. Giày của cô rất mới, mũi giày thêu mấy đóa hoa đào, rất tươi như đang đua nhau nở. Cô gái đành đứng trên bờ mà nhìn sang cảnh rực rỡ muôn màu ở bờ bên kia, tay vò chéo áo.
Liễu Trần nhìn thấy thế chỉ thở dài, sau đó niệm A Di Đà Phật. Liễu Không chẳng nói gì, chỉ nhìn cô gái.
Liễu Trần nhìn sư đệ, muốn bảo cho sư đệ nhớ mình là người xuất gia, mọi thứ trên thế gian đều hư không, cả đến đất, nước, lửa, gió làm nên thế giới cũng đều hư không.
Nhưng Liễu Không chẳng dừng chân, đi thẳng đến trước mặt cô gái, chắp tay niệm A Di Đà Phật, sau đó cúi lưng cõng cô qua sông. Cô gái rất ngạc nhiên song cũng rất vui mừng. Cô không khách sáo nằm phục trên lưng Liễu Không.
Liễu Không lội xuống nước. Nhìn ngọn cỏ xanh co mình lại trên bờ, cô gái biết nước lạnh như dao cắt. Liễu Không liếc nhìn nước, nước rất trong, sóng lăn tăn gợn. Cá lội tung tăng làm sóng cả nước. Liễu Không cõng cô gái lội qua sông mà đi, nước rẽ rào rào. Liễu Trần nhìn theo lưng Liễu Không, chắp tay niệm A Di Đà Phật rất thành kính, rất thành kính...
Cuối cùng đã tới bờ bên kia, Liễu Không đặt cô gái xuống.
Cô gái nói:
- Cảm ơn sư phụ!
Liễu Không đáp lại:
- A Di Đà Phật!
Cô gái tưởng nhà sư còn chưa nghe rõ, nhắc lại:
- Cảm ơn sư phụ!
Liễu Không lại niệm A Di Đà Phật rồi tiếp tục đi. Liễu Trần đi theo sau, nghĩ: "Sư đệ ơi, lục căn của đệ chưa dứt hẳn, người xuất gia làm sao còn vướng bụi trần? Chao ôi, đệ tu hành như thế thì đắc đạo sao được, thành Phật sao được?".
Liễu Không chỉ nhìn về phía trước, mải miết đi. Liễu Không đổ mồ hôi đầy đầu. Liễu Trần nghĩ: "Sư đệ, đệ chột dạ rồi phải không?". Nghĩ thế rồi Liễu Trần hỏi:
- Sư đệ, sao đổ lắm mồ hôi thế?
- Nóng quá ! - Liễu Không đáp.
- Ừ, nóng quá! - Liễu Trần nói.
Liễu Không nhìn đăm đăm sư huynh. Từ ánh mắt của sư huynh, Liễu Không đã hiểu tất cả. Không biết làm thế nào, nhà sư chỉ cười. Liễu Trần hỏi:
- Sư đệ, đệ có biết vừa nãy mình đã làm gì không?
Liễu Không đáp:
- Đệ chẳng làm gì cả.
- Đệ có làm đấy!- Liễu Trần nói.
- Đệ không làm!- Liễu không nói.
Liễu Trần hỏi:
- Đệ quên à?
Liễu Không đáp:
- Đệ quên rồi.
Liễu Trần nhắc:
- Sư đệ, đệ vừa cõng một cô gái qua sông đấy thôi!
Liễu Không "à" một tiếng, nói:
- Đúng rồi, đệ có cõng một cô gái qua sông, nhưng sang đến bờ bên này là đệ đặt cô ấy xuống rồi quên luôn, chứ không như sư huynh đến bây giờ vẫn còn cõng cô ấy.
Liễu Trần nín lặng và hiểu vì sao sư phụ lại đặt pháp danh cho mình là Liễu Trần. Liễu Trần cũng hiểu bây giờ trên con đường xa xăm này chỉ có cách là mải miết mà đi. Cảm thấy phiền não, Liễu Trần liền niệm A Di Đà Phật.
***
Liễu Không biết sư huynh đang tự độ cho mình, nhưng thực ra, bản thân làm thế nào tự độ cho mình được, trừ phi là có thuyền.
Nhưng trên đường làm sao có thuyền đây? Chỉ có gió mà thôi. Liễu Không bật cười. Thực ra trên thế gian chỉ cần có gió là đủ. Liễu Không cũng niệm A Di Đà Phật theo sư huynh.
Đúng lúc đó, từng cụm gió lớn nở hoa trên đường đi. Liễu Không biết đó là hoa sen, hoa sen trắng ngần, tinh khiết.
Còn cô gái ở đằng sau họ bỗng bay lên thành một đám mây hồng.
Liễu Trần là sư huynh, sư huynh thấy phong cảnh đẹp quá cũng dường như không chịu nổi. Nhà sư nghĩ thầm: "Sư đệ nhỏ tuổi hơn ta, hẳn là thèm muốn hơn ta". Liễu Trần liền bảo Liễu Không:
- Sư đệ, huynh kể cho đệ nghe một câu chuyện nhé!
Liễu Không nói:
- Hay lắm, đệ đang phiền muộn đây!
Liễu Trần bảo:
- Câu chuyện này do sư phụ kể cho huynh nghe đấy!
Liễu Không ngước mắt nhìn sư huynh, mắt sư huynh hiền dịu và sư huynh kể:
- Có một hoà thượng ngồi thiền nhưng lạ thay hễ ông ngồi xuống vào dụng công tham thiền thì phát hiện có một con sư tử rất hung dữ đến trước mặt ông nhảy nhót. Hòa thượng muốn tránh nó nhưng làm cách nào cũng không tránh được. Càng ra sức tránh, nó nhảy càng điên cuồng. Hòa thượng vừa sợ vừa hết sức vui mừng vì sư tử là vật cưỡi của Văn Thù Bồ Tát. Văn Thù lại là hóa thân của trí tuệ! Hòa thượng nghĩ: Có lẽ do ông tu hành tốt, tu luyện đã đến trình độ nhất định nên Văn Thù Bồ Tát mới báo ngầm cho biết và hiển linh trước mặt ông. Hòa thượng kể điều phát hiện ấy cho sư phụ nghe.
Sư phụ là vị cao tăng đã đắc đạo, nghe xong cao tăng không nói gì chỉ đưa cho hòa thượng một con dao. Hòa thượng không dám nhận, sư phụ bảo:
- Văn Thù là Bồ Tát, con vật ông cưỡi không thể là vật phàm trần, nhất định đã thành thiêng. Nếu con dùng dao này giết được sư tử thì chứng tỏ con sư tử ấy là ma biến thành; nếu giết mà nó không chết thì con sư tử ấy mới là vật cưỡi của Văn Thù. Con hãy thử xem thế nào!
Tin lời sư phụ, hòa thượng lại ngồi thiền và con sư tử đó lại đến. Hòa thượng càng dụng công tham thiền thì con sư tử nhảy càng hăng. Thấy sư tử nhảy như quên mọi sự, hòa thượng thầm nghĩ thời cơ đã đến, liền rút dao ra đâm phập vào sư tử...".
Kể đến đây, Liễu Trần ngừng lời hỏi sư đệ:
- Đệ thử nói lưỡi dao đó đâm vào đâu nào?
Liễu Không đáp:
- Có lẽ đâm vào đùi hòa thượng tọa thiền.
Liễu Trần nói:
- Đâm vào người sư tử chứ! - Tiếp đó lại hỏi Liễu Không:
- Sao đệ lại nghĩ dao đâm vào đùi hòa thượng tọa thiền?
Liễu Không đáp:
- Theo đệ hiểu, sư tử là hư không, đùi hòa thượng mới là thật.
Liễu Trần nín lặng. Liễu Không hỏi:
- Đệ nói không đúng à?
Liễu Trần đáp:
- Sư phụ chỉ kể đến đấy để cho huynh nghĩ. Đến bây giờ huynh vẫn chưa giác ngộ ra.
***
Hai người không nói gì nữa, lẳng lặng bước đi.
Phía trước mặt hiện ra một con sông rất rộng, dễ đến ba bốn trăm thước, trông thật mênh mông, nhưng nước lại nông và chảy nhè nhẹ, cá bơi tung tăng. Một cô gái đứng trên bờ, cô chỉ chừng đôi tám, đi đôi giày thêu màu đỏ, mặc quần ống thụng màu xanh biếc, còn cái áo thì đỏ như lửa. Cô có bím tóc thật dài, ngọn tóc tinh nghịch đuổi theo gió.
Xem ra cô gái muốn qua sông sang bờ bên kia. Bờ bên ấy có bao nhiêu là hoa, hoa đỏ, hoa vàng, hoa xanh, nhiều và đẹp hơn bờ bên này. Nhìn đôi giày của cô thì biết cô sợ nước. Giày của cô rất mới, mũi giày thêu mấy đóa hoa đào, rất tươi như đang đua nhau nở. Cô gái đành đứng trên bờ mà nhìn sang cảnh rực rỡ muôn màu ở bờ bên kia, tay vò chéo áo.
Liễu Trần nhìn thấy thế chỉ thở dài, sau đó niệm A Di Đà Phật. Liễu Không chẳng nói gì, chỉ nhìn cô gái.
Liễu Trần nhìn sư đệ, muốn bảo cho sư đệ nhớ mình là người xuất gia, mọi thứ trên thế gian đều hư không, cả đến đất, nước, lửa, gió làm nên thế giới cũng đều hư không.
Nhưng Liễu Không chẳng dừng chân, đi thẳng đến trước mặt cô gái, chắp tay niệm A Di Đà Phật, sau đó cúi lưng cõng cô qua sông. Cô gái rất ngạc nhiên song cũng rất vui mừng. Cô không khách sáo nằm phục trên lưng Liễu Không.
Liễu Không lội xuống nước. Nhìn ngọn cỏ xanh co mình lại trên bờ, cô gái biết nước lạnh như dao cắt. Liễu Không liếc nhìn nước, nước rất trong, sóng lăn tăn gợn. Cá lội tung tăng làm sóng cả nước. Liễu Không cõng cô gái lội qua sông mà đi, nước rẽ rào rào. Liễu Trần nhìn theo lưng Liễu Không, chắp tay niệm A Di Đà Phật rất thành kính, rất thành kính...
Cuối cùng đã tới bờ bên kia, Liễu Không đặt cô gái xuống.
Cô gái nói:
- Cảm ơn sư phụ!
Liễu Không đáp lại:
- A Di Đà Phật!
Cô gái tưởng nhà sư còn chưa nghe rõ, nhắc lại:
- Cảm ơn sư phụ!
Liễu Không lại niệm A Di Đà Phật rồi tiếp tục đi. Liễu Trần đi theo sau, nghĩ: "Sư đệ ơi, lục căn của đệ chưa dứt hẳn, người xuất gia làm sao còn vướng bụi trần? Chao ôi, đệ tu hành như thế thì đắc đạo sao được, thành Phật sao được?".
Liễu Không chỉ nhìn về phía trước, mải miết đi. Liễu Không đổ mồ hôi đầy đầu. Liễu Trần nghĩ: "Sư đệ, đệ chột dạ rồi phải không?". Nghĩ thế rồi Liễu Trần hỏi:
- Sư đệ, sao đổ lắm mồ hôi thế?
- Nóng quá ! - Liễu Không đáp.
- Ừ, nóng quá! - Liễu Trần nói.
Liễu Không nhìn đăm đăm sư huynh. Từ ánh mắt của sư huynh, Liễu Không đã hiểu tất cả. Không biết làm thế nào, nhà sư chỉ cười. Liễu Trần hỏi:
- Sư đệ, đệ có biết vừa nãy mình đã làm gì không?
Liễu Không đáp:
- Đệ chẳng làm gì cả.
- Đệ có làm đấy!- Liễu Trần nói.
- Đệ không làm!- Liễu không nói.
Liễu Trần hỏi:
- Đệ quên à?
Liễu Không đáp:
- Đệ quên rồi.
Liễu Trần nhắc:
- Sư đệ, đệ vừa cõng một cô gái qua sông đấy thôi!
Liễu Không "à" một tiếng, nói:
- Đúng rồi, đệ có cõng một cô gái qua sông, nhưng sang đến bờ bên này là đệ đặt cô ấy xuống rồi quên luôn, chứ không như sư huynh đến bây giờ vẫn còn cõng cô ấy.
Liễu Trần nín lặng và hiểu vì sao sư phụ lại đặt pháp danh cho mình là Liễu Trần. Liễu Trần cũng hiểu bây giờ trên con đường xa xăm này chỉ có cách là mải miết mà đi. Cảm thấy phiền não, Liễu Trần liền niệm A Di Đà Phật.
***
Liễu Không biết sư huynh đang tự độ cho mình, nhưng thực ra, bản thân làm thế nào tự độ cho mình được, trừ phi là có thuyền.
Nhưng trên đường làm sao có thuyền đây? Chỉ có gió mà thôi. Liễu Không bật cười. Thực ra trên thế gian chỉ cần có gió là đủ. Liễu Không cũng niệm A Di Đà Phật theo sư huynh.
Đúng lúc đó, từng cụm gió lớn nở hoa trên đường đi. Liễu Không biết đó là hoa sen, hoa sen trắng ngần, tinh khiết.
Còn cô gái ở đằng sau họ bỗng bay lên thành một đám mây hồng.
Sưu Tầm : http://www.oldcottage.net
Vậy À !
Thiền sư Hakuin được láng giềng ca tụng là sống một cuộc đời tinh khiết.
Gần nơi thiền sư ở có một cô gái đẹp con của ông bà chủ tiệm thực phẩm. Đột nhiên bố mẹ cô gái khám phá là cô đang có thai.
Bố mẹ cô rất giận. Cô chẳng thú nhận ai là bố đứa bé, nhưng sau nhiều áp lực, cuối cùng cô khai tên thiền sư Hakuin.
Cực kỳ giận dữ, bố mẹ cô đến gặp thiền sư. “Vậy à.” thiền sư chỉ nói vậy.
Sau khi đứa bé chào đời, nó được mang đến cho Hakuin. Đến giờ này thiền sư đã hoàn toàn mất hết tăm tiếng, nhưng ngài chẳng thấy phiền toái gì, và ngài lo cho đứa bé rất tốt. Thiền sư xin hàng xóm sữa và các thứ mà đứa bé cần.
Một năm sau cô gái mẹ đứa bé chịu hết nổi. Cô thú thật với bố mẹ rằng bố thật của đứa bé là một cậu làm việc trong chợ cá.
Bố mẹ cô gái đi gặp Hakuin ngay và xin lỗi, năn nỉ kể lể dài dòng, và xin đứa bé lại.
Hakuin bằng lòng. Và khi giao đứa bé lại, thiền sư chỉ nói “Vậy à.”
Gần nơi thiền sư ở có một cô gái đẹp con của ông bà chủ tiệm thực phẩm. Đột nhiên bố mẹ cô gái khám phá là cô đang có thai.
Bố mẹ cô rất giận. Cô chẳng thú nhận ai là bố đứa bé, nhưng sau nhiều áp lực, cuối cùng cô khai tên thiền sư Hakuin.
Cực kỳ giận dữ, bố mẹ cô đến gặp thiền sư. “Vậy à.” thiền sư chỉ nói vậy.
Sau khi đứa bé chào đời, nó được mang đến cho Hakuin. Đến giờ này thiền sư đã hoàn toàn mất hết tăm tiếng, nhưng ngài chẳng thấy phiền toái gì, và ngài lo cho đứa bé rất tốt. Thiền sư xin hàng xóm sữa và các thứ mà đứa bé cần.
Một năm sau cô gái mẹ đứa bé chịu hết nổi. Cô thú thật với bố mẹ rằng bố thật của đứa bé là một cậu làm việc trong chợ cá.
Bố mẹ cô gái đi gặp Hakuin ngay và xin lỗi, năn nỉ kể lể dài dòng, và xin đứa bé lại.
Hakuin bằng lòng. Và khi giao đứa bé lại, thiền sư chỉ nói “Vậy à.”
Nguồn : Internet - 101 Truyện Thiền
Sưu tầm lời hay ý đẹp 1 !
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp nhau không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau!!!
***
Đến từ vô lượng kiếp
Đi về vô lượng kiếp
Lúc này đang ở đây
Đang tại vô lượng kiếp
***
Ngày mai chẳng biết ra sao nữa
Mà có ra sao cũng chẳng sao
***
Hạnh phúc là:
Có việc gì đó để làm
Có ai đó để yêu thương
Và có điều gì đó để hy vọng
***
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
***
Đường trần ta lại rong chơi
Vui thêm bước nữa buồn thôi trở về
***
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui
***
Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ
***
Một hôm mộng thấy:
+ Giàu sang tột đỉnh
+ Quyền cao chức trọng
+ Hạnh phúc tràn đầy.
Giật mình tỉnh giấc, ta vẫn là ta – Buồn
Một hôm mộng thấy:
+ Nợ nần bủa vây
+ Bệnh hoạn tật nguyền
+ Tai họa triền mien
Giật mình tỉnh giấc, ta vẫn là ta – Mừng
Một hôm mộng thấy… Kệ !
Trăm năm sau biết có gặp nhau không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau!!!
***
Đến từ vô lượng kiếp
Đi về vô lượng kiếp
Lúc này đang ở đây
Đang tại vô lượng kiếp
***
Ngày mai chẳng biết ra sao nữa
Mà có ra sao cũng chẳng sao
***
Hạnh phúc là:
Có việc gì đó để làm
Có ai đó để yêu thương
Và có điều gì đó để hy vọng
***
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
***
Đường trần ta lại rong chơi
Vui thêm bước nữa buồn thôi trở về
***
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui
***
Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ
***
Một hôm mộng thấy:
+ Giàu sang tột đỉnh
+ Quyền cao chức trọng
+ Hạnh phúc tràn đầy.
Giật mình tỉnh giấc, ta vẫn là ta – Buồn
Một hôm mộng thấy:
+ Nợ nần bủa vây
+ Bệnh hoạn tật nguyền
+ Tai họa triền mien
Giật mình tỉnh giấc, ta vẫn là ta – Mừng
Một hôm mộng thấy… Kệ !
Sưu Tầm .
Một Vị Phật
Ở Tokyo vào thời Minh Trị Thiên Hoàng, có hai vị thầy với tính cách hoàn toàn khác nhau. Unsho là vị thầy Chân Ngôn Tông, giữ mọi lề luật của nhà Phật rất kỹ lưỡng. Ông không bao giờ uống rượu, và không bao giờ ăn gì sau 11 giờ sáng. Vị thầy kia là Tanzan, một giáo sư triết tại Đại Học Hoàng Gia, chẳng bao giờ giữ lề luật gì. Khi muốn ăn là ăn, khi muốn ngủ ngày là ngủ.
Ngày nọ Unsho đến thăm Tanzan lúc Tanzan đang uống rượu. Phật tử không được cho ngay cả một giọt rượu chạm lưỡi mình.
“Ê, anh ơi, uống một ly nhé.”
“Tôi không bao giờ uống rượu!” Unsho nhấn mạnh nghiêm trọng.
“Người không uống thì không phải là người,” Tanzan nói.
“Anh nói tôi không là người chỉ vì tôi không mê uống rượu!” Unsho nói giận dữ. “Nếu tôi không là người thì tôi là gì?”
“Một vị Phật,” Tanzan trả lời.
Ngày nọ Unsho đến thăm Tanzan lúc Tanzan đang uống rượu. Phật tử không được cho ngay cả một giọt rượu chạm lưỡi mình.
“Ê, anh ơi, uống một ly nhé.”
“Tôi không bao giờ uống rượu!” Unsho nhấn mạnh nghiêm trọng.
“Người không uống thì không phải là người,” Tanzan nói.
“Anh nói tôi không là người chỉ vì tôi không mê uống rượu!” Unsho nói giận dữ. “Nếu tôi không là người thì tôi là gì?”
“Một vị Phật,” Tanzan trả lời.
Nguồn : Internet - 101 Truyện Thiền
Hot, xem nhiều
Xem nhiều trong tuần
-
Hoa sen trong Phật giáo được gọi với cái tên Liên hoa, hoa sen tượng trưng cho cõi Cực lạc tịnh thổ. Biểu tượng hoa sen được dùng rất nhi...
-
Trên lĩnh vực tín ngưỡng và văn hoá, bánh xe cũng là một biểu tượng rất phổ biến trong các truyền thống tôn giáo tại nhiều châu lục khác ...
-
01. Chùa Vĩnh Nghiêm : (nguồn http://vuonhoaphatgiao.com) Chùa Vĩnh Nghiêm là ngôi chùa lớn và nổi tiếng của TPHCM. Con đường phía trước c...
Danh mục
Vô Thường
Một cũng chấp, hai cũng chấp
Chất chứa trong lòng chi mà khổ
Trăm điều bỏ, ngàn điều bỏ
Thong dong tự tại thế mà vui.
***
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì ta hãy hết lòng với nhau
***
Vô minh rớt lại ta bà
Soi trong tự tánh thấy ta lại về
Thoát ra từ vực u mê
Vô thường được mất có hề chi đâu.
***
Mây chiều mây nối hoàng hôn
Sắc không một bóng du hồn mười phương
Tha nhân ngồi quán vô thường
Kết dòng thánh mộng vui đường như lai
Chất chứa trong lòng chi mà khổ
Trăm điều bỏ, ngàn điều bỏ
Thong dong tự tại thế mà vui.
***
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì ta hãy hết lòng với nhau
***
Vô minh rớt lại ta bà
Soi trong tự tánh thấy ta lại về
Thoát ra từ vực u mê
Vô thường được mất có hề chi đâu.
***
Mây chiều mây nối hoàng hôn
Sắc không một bóng du hồn mười phương
Tha nhân ngồi quán vô thường
Kết dòng thánh mộng vui đường như lai